Trải nghiệm!
Cuộc đời như viên đá. Bạn có thể đẹp hơn khi yên lặng để râu xanh mọc đầy trên người. Hay chịu mài, chịu đục để trở thành một tác phẩm điêu khắc đầy nghệ thuật. Muốn sinh rêu thì phải ra nắng ra mưa, sống cùng với môi trường thiện nhiên và cuộc đời này. Muốn trở thành nghệ thuật thì phải chịu đau đớn khi bỏ đi những phần vô ích không cần thiết.
Đừng cầu nguyện cho mình luôn được bình an, không gặp khó khăn, vì đó là điều không tưởng. Con tàu sẽ rất an toàn khi neo đậu trong bến cảng. Nhưng người ta đóng tàu không phải vì mục đích đó. Ích lợi gì cho ai, khi cố làm người tốt mà xa rời cuộc sống đời thường. Hãy tự rèn luyện thân tâm đủ sức mạnh để vượt qua mọi khó khăn. Chỉ có như thế bạn mới có thể trải nghiệm đủ mọi hương vị của cuộc đời này.
Tuổi thọ một con người tính bằng ruổi trải nghiệm, chứ không phải tính bằng thời gian và năm tháng. Muốn sống thọ, bạn hãy tích cực sử dụng thời gian, ngoài việc cố kéo dài mạng sống. Hãy sống cho trọn cuộc đời này, để khi chết không hối tiếc là…
Có cơ hội mà lại không dám thực hiện.
Có tình yêu mà không dám thổ lộ.
Có lý tưởng mà không dám hy sinh.
Có thể tha thứ khoan dung mà lại quá nghiêm khắc.
Có thể san sẽ mà lại không dám cho đi.
Lúc nào cũng có thể trao tặng mọi người nụ cười mà lại không làm, để sân si biểu thị làm buồn lòng những người chung quanh…
Sống hết mình, trải nghiệm cuộc đời, hưởng thụ mọi hương vị của cuộc sống, thế mà không ảnh hưởng đến hạnh phúc của người khác, thế mà không ảnh hưởng gì đến sự thuần khiết và tự nhiên của môi trường vật chất và môi trường tâm linh. Thế thì còn gì sẽ sợ chết, sống hết mình thì còn gì để luyến tiếc, nên sinh tử kệ nó có hề chi.
—–
Sưu tầm, nguồn: Sách: Đủ Nắng Thì Hoa Nở – Ba Gàn